ừk thì đúng…
Tớ đã nói là sẽ wên kậu
Nhưng… Thời gian kứ trôi wa mỗi ngày…
Hình ảnh kủa kậu và những kỉ niệm kủa tớ zới kậu
đang hiện
rõ mồn một trong kí ức kủa tớ…
tớ bik
kậukũng chỉ là một kon người tầm thường trong
thế giới kủa tớ…
Nhưng… tại sao chỉ khi pên kậu tớ mới thật sự là tớ
và cũng chỉ kậu mới khiến tớ
koá đc nụ kười thật sự...Tại sao khi ở pên kậu tớ mới kảm thấy sự bình
yên…
Tại sao khi ở pên kậu tớ mới bik đc. thế nào là
hạnh phúc…
Và tại sao tớ lại iêu kậu wá nhìu như vậy…Tớ ngốk thật…!!!
ngay từ lần đầu gặp kậu
tớ đã ngỡ rằng mik`
đã tỳm được
một nửa trọn vẹn kủa riêng mình…
Khi tớ lun không dứt đc những dòng suy nghĩ kủa
tớ về kậu…
khi tớ lun mỉm cười 1 mik`
mỗi khi nhớ đến kậu
Và ngay cả khi kậu ra đy,
để lại bóng hình tớ nghiêng ngả
tớ zẫn lun nuôi kái hi zọng kậu trở về pên tớ…
…Thì làm sao tớ có thể quên đc tất cả mọi thứ về kậu…
Thôi… không wên đc.
thỳ
kí ức ơi
đừng trở về bên tớ
trong mỗi giấc mơ
hãy nằm yên, nằm thật ngoan trong sâu thẳm trái
tym tớđể đừng làm trái tym tớ lại run lên
Có lẽ tình kảm tớ k đủ lớn để giữ kậu nhưng
nếu tớ nói tớ nhớ kậu
nói tớ hok thể quên dc kậu
và nếu tớ nói tớ sẽ mãi yêu kậu
có dc hok?